Thứ Năm, 21 tháng 7, 2011

Những câu chuyện về cuộc sống



Trong mỗi cuộc đời, một cơn mưa nhỏ sẽ rơi nhưng nếu có một người bạn, bạn sẽ chịu đựng được tất cả, vì người bạn sẽ như cây dù che trên đầu bạn và giúp bạn nghĩ đến những ngày nắng ấm.

Trong mỗi cuộc đời, có ngày nọ sẽ yếu nắng mặt trời, nhưng nếu có một người bạn, dẫu trời nắng có yếu đi cũng không sao. Bởi vì, bạn có thể chia sẻ những khoảng thời gian ấm áp với một người bạn - điều ấy rất quan trọng. Vì bạn có thể nói chuyện và đi dạo cùng nhau, hoàn toàn không lo âu khi tay trong tay...

Trong mỗi cuộc đời sẽ có một cơn gió nhẹ tạt ngang qua, nhưng nếu có một người bạn - người có thể đi cùng đường với bạn - bạn sẽ được hướng dẫn chọn lựa nẻo đường nên đi... Bởi người bạn ấy sẽ bày tỏ quan điểm của họ và thêm vào đó một tiếng nói mới.

Trong mỗi cuộc đời, một người bạn sẽ đến với bạn, bạn sẽ thấy mình được quan tâm và sẻ chia

Nếu bạn đang buồn rầu và chán nản trước những thất bại của mình trong đời, xin hãy đọc tiếp. Trước tiên, bạn hãy bình tĩnh nhìn nhận sự thật rằng trong đời việc đạt được mục tiêu mà bạn muốn lại thường không phải là điều quan trọng nhất. Nghe có vẻ trái khoáy, nhưng xin hãy nghĩ kỹ.
Tại sao như vậy? Người xưa truyền lại câu chuyện ngụ ngôn sau:Nhà nọ có hai anh em trai, người thì yếu ớt, chân tay lòng khòng nhưng trong đầu đầy những ước mơ. Một ngày nọ, khi nghe rằng trái đất tròn như một quả cam, hai anh em nghĩ rằng nếu họ cứ đào sâu mãi vào lòng đất, ắt có ngày họ sẽ sang được tới nửa bên kia địa cầu.
Nói là làm, hai anh em chia nhau kẻ đào, người chuyển đất ra khỏi hố. Họ dễ dàng vượt qua lớp đất thịt mềm trên mặt, sau đó công việc trở nên khó khăn hơn, do gặp những khối đất sét. Da tay họ trầy trụa khi gặp lớp đá. Hết đá gặp nước xổ ra như thác suýt chết đuối. Người ngoài cười nói rằng họ đang làm chuyện không tưởng, nhưng họ vẫn đào.
Đào cho tới lúc họ chẳng còn nhìn thấy gì, cho tới lúc không thể thở nổi, gục xuống. May mà những người hàng xóm biết chuyện đã cứu họ.
ước mơ của một thời trai trẻ tuy tan vỡ nhưng hai chàng thanh niên sau này đều thành đạt. Những tháng ngày đào đất đã luyện cơ bắp họ rắn chắc hơn, ý chí của họ sắt thép hơn, cơn thập tử nhất sinh khiến họ khôn ngoan hơn, biết chọn nhữing mục tiêu vừa sức hơn.
Trong đời không phải cứ muốn là được. Có hàng triệu nguyên nhân khiến bạn không thành công. Không phải công việc lúc nào cũng hoàn tất mỹ mãn, không phải hy vọng, mọi ước mơ đều trở thành sự thật, không phải mọi mối tình đều vĩnh cửu. Nhưng nếu bạn không theo đuổi những mục tiêu, bạn sẽ chẳng tìm thấy gì. Cuộc đời là một chuỗi những cuộc thám hiểm liên tiếp và đan chéo.
Đừng sợ thất bại để ngồi yên một chỗ. Người xưa từng nói không thành công cũng thành nhân đấy thôi!

Ba chúc con đủ

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại mất nhiều thời gian của cuộc đời mình ở các sân bay đến thế .Tôi vừa thích lại vừa ghét việc đó!?!! Tôi thích được ngắm nhiều người. Nhưng đó cũng là lý do tôi ghét: Phải nhìn mọi người "chào" và "tạm biệt". Nó làm tôi xúc đông đến phát mệt.
Cho nên, mỗi khi gặp 1 thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn thường ra sân bay thành phố nhìn mọi người "tạm biệt". Để tôi thấy rằng mình vẫn hạnh phúc khi không phải nói lời chia tay với những người thân yêu của mình. Nhìn mọi người cố níu kéo nhau, khóc... tôi cảm thấy mình còn rất nhiều điều quý giá khác. Những gia đình, những người yêu nhau cuối cùng cũng phải xa cách, nhìn họ sải rộng cánh tay để nắm tay nhau, cho đến khi chỉ còn 2 đầu ngón tay của 2 người chạm vào nhau... đó là những hình ảnh mãi mãi nằm trong tâm trí tôi.
Và tôi cũng học được nhiều điều từ những giây phút "tạm biệt " đấy.
Có 1 lần, tôi nghe loáng thoáng tiếng 2 cha con đang bên nhau trong những phút giây cuối cùng. Họ ôm nhau và người cha nói: "Ba yêu con, ba chúc con đủ". Rồi cô gái đáp lại: "Con cũng yêu ba rất nhiều và chúc ba đủ".
Và cô gái quay đi, tôi thấy người cha cứ đứng nhìn theo, thấy ông ấy muốn và cần khóc. Tôi lại gần, nhưng lại không muốn xen vào giây phút riêng tư của ông ấy nên không nói gì. Bỗng ông quay lại chào tôi và:
- Đã bao giờ anh nói lời tạm biệt với 1 người, và biết rằng mãi mãi không gặp nữa?
- Xin ông cho tôi hỏi, có phải ông vừa vĩnh biệt với con gái ông? Tại sao vậy?
-Tôi già rồi, mà con tôi sống cách tôi đến nửa vòng trái đất - Người cha nói - Thực tế, tôi biết lần sau con tôi quay về đây nhưng lúc đó có thể tôi đã mất.
- Khi tạm biệt con gái ông, tôi nghe ông nói: "Ba chúc con đủ". Tôi có thể biết điều đó có ý nghĩa gì không?
Người cha già mỉm cười:
- Đó là lời chúc gia truyền của gia đình tôi, đã qua nhiều thế hệ rồi - Nói đoạn ông dừng lại, ngước nhìn lên cao như thể cố nhớ lại từng chi tiết, và ông cười tươi hơn - Khi tôi nói: "Ba chúc con đủ", tôi muốn chúc con gái tôi có cuộc sống đủ những điều tốt đẹp và duy trì được nó.
Rồi ông lẩm nhẩm đọc:
"Ba chúc con đủ ánh sáng mặt trời để giữ cho tâm hồn con trong sáng. Ba chúc con đủ hạnh phúc để giữ cho tinh thần con luôn sống. Ba chúc con đủ những nỗi đau để biết yêu quý cả những niềm vui nhỏ nhất. Ba chúc con đủ những gì con muốn để con hài lòng. Ba chúc con đủ mất mát để con yêu quý những gì con có. Và ba chúc con đủ lời chào để có thể vượt qua được lời "tạm biệt" cuối cùng.
Ông khóc và quay lưng bưóc đi.
Tôi nói với theo "Thưa ông, tôi chúc ông đủ"
Và các bạn, khi các bạn đã đọc xong mẩu chuyện này, tôi cũng chúc các bạn như vậy. Chúc chúng ta đủ.
(Sưu tầm)